Tri Kỷ - Mong Manh Một Chút Tình - Dã Thảo
{jcomments on}
Trăng vừa treo lủng lẳng trên ngọn thông già đang nghiêng đầu rủ rỉ trước sân nhà. Mặt trăng tròn lẳn, ánh sáng mềm mại, ngọt ngào hòa cùng hơi gió thoảng nhẹ như đang mơn trớn, vỗ về, vuốt ve tâm hồn thế nhân lạc lõng. Vài đám mây mong mỏng tựa chút khói lam chiều đang lang thang lạc lối, vật vờ mon men đến gần như muốn đẩy đưa, lơi lả cùng trăng gió.
Chẳng được bao lâu thì dường như ánh sáng chan hòa quá, trang nghiêm quá và lơ là với mọi thứ kề gần trăng nên mây cũng ngại ngùng, xẽn lẽn dạt ra xa rồi lẩn mất, nhường lại bầu trời trong vắt, mênh mông và thăm thẳm cho trăng tha hồ vung vãi, rắc gieo tung tóe ánh sáng huyền ảo, mơ hồ, lấp loáng xuống trần gian một cách xa hoa, phung phí.
Hạnh Phúc Xót Xa - Thầy Huỳnh Văn Công Sưu Tầm
Tôi vô cùng ngạc nhiên, khi nhận được một thiệp mời đám cưới gởi qua đường bưu điện, danh tánh nhà trai, nhà gái và cả cô dâu chú rể đều xa lạ. Gần nửa giờ ngồi “điểm danh” tất cả bà con, bè bạn xa gần, vợ chồng tôi và mấy đứa con cũng chẳng tìm ra “tông tích” họ là ai. Nghe bạn bè kể lại, một số không ít người Việt mình thích có nhiều thực khách tham dự tiệc cưới của con cháu. Khách càng đông càng chứng tỏ được thế giá của gia đình. Vì vậy có người chỉ gặp ai ở đâu đó một lần thoáng qua, cũng có thể trở thành “quan viên” hai họ. Hơn nữa, ở cái vương quốc nhỏ bé và hiền lành này, muốn tìm ai, cứ việc mở cuốn điện thoại niên giám hoặc vào guleside gõ cái tên là có ngay số phone và địa chỉ. Cũng có thể là do một ông bà khách nào đó được mời nhưng hồi báo không thể tham dự được nên vợ chồng tôi được chọn để “điền vào chỗ trống cho có đầy đủ ý nghĩa” chăng?
Thiền, Stroke, Và Trái Tim - Chu Tất Tiến - Trần Thị Hường Sưu Tầm
Cách đây vài năm, khi tôi đang còn chủ trương một chương trình có tính cách thiện nguyện và phải trang trải và chi tiêu rất nhiều cho chương trình này, trong khi không có sự trợ giúp nào từ phía chính phủ cả, tôi đã suýt bị “stroke” và chấm dứt cuộc đời ở đây, nếu không có Thiền.
Buổi tối hôm đó, tôi đang ngồi ở nhà, lo lắng khủng khiếp về số tiền mà mình phải chi gấp cho tiền nhà, tiền điện thoại, cũng như một số tiền linh tinh khác hầu giữ cho chương trình được tiếp tục, bất ngờ tay chân tôi tự nhiên rung giật khác thường.
Những Chuyện Tình Của Người Tù Cải Tạo - Cô Nguyễn Thị Hồng Cúc
{jcomments on}
Tôi vẫn còn nhớ rõ hình ảnh của Cha tôi, tay mang cái túi xách đựng quần áo và những vật dụng cần thiết, cùng với vài người bạn sĩ quan trong quân đội đi ra trường Tabert ngoài Sài Gòn, trình diện vào 8 giờ sáng hôm đó, họ bảo nhau đi học vài tuần là về. Vài tuần trôi qua, rồi 2, 4, tuần…người ta nhốn nháo chạy ra nơi người nhà trình diện nhưng không thấy một ai, hỏi thăm tin tức từ cơ quan chính quyền họ bảo không biết. Từ đấy những người vợ bắt đầu chạy đôn đáo tìm chồng…Ở đâu có tin tức về người học tập cải tạo là họ tìm cách đi đến hỏi han, bằng mọi cách…
Tìm Về Mái Trường Xưa - Lê Tấn Sĩ
Sau 40 năm lưu lạc, hôm nay thầy trò, bạn bè gặp lại nhau, Sĩ mừng lắm, vui lắm.
Em rất nhớ thầy Trần Tấn Miêng, thầy Nguyễn Thượng Hạng, thầy Hồ Thành Huân và quí thầy cô, đã dìu dắt, ươm mầm nhiều tài năng hiện hữu cho đất nước tại trường Trung Học Nông Lâm Súc Bình Dương - Kính tri ân.
Sĩ rất nhớ các bạn cùng lớp 12CN1, khóa 2 (1969 – 1972). Bạn Trần Văn Hai, bạn Ông Kim Đỉnh và nhiều “người đẹp Bình Dương” cùng tất cả các bạn cùng học chung dưới mái trường NLS Bình Dương.
Chút Gì Để Nhớ - Hai Râu

Từ Bi Bất Ngờ - B.S. Đỗ Hồng Ngọc
Giọt nước biển cuộn mình trong sóng, ào ạt xô vào bờ. Muốn dừng lại một chút cũng không được. Vun vút trôi đi. Lúc đỉnh cao. Lúc vực sâu. Lúc tung tóe trắng phau. Lúc thu mình mặn chát. Cứ cuồn cuộn thế, vừa tự hào, vừa kiêu hãnh, vừa hoang mang. Từ đâu? Đi đâu? Về đâu? Kìa làn sóng hung hãn ầm ào phía trước. Kìa làn sóng nhu mì lặng lẽ nối sau…Nó không muốn đi. Cũng không định đến. Nó bị cuốn trôi. Cái gì làm nó cuốn? Cái gì làm nó trôi? Chẳng biết. Người ta bảo cái nghiệp.
Cha và Con - Thầy Hồ Thành Huân Sưu Tầm
Hắn ra tù. Tự biết không có ma nào đến đón, đành dứt khoát bước đi. Xe Honda ôm vào giờ này không thiếu, nhưng hắn thích đi bộ. Lững thững đi hoài như người rảnh rang lắm, trời tối mịt mới đến thị xã. "Khách sạn công viên" trước Cung thiếu nhi, khi xưa là chỗ ngủ tốt nhất của dân bụi đời. Trong một năm hắn ở tù, khu vực này đã sửa sang, trồng trọt đủ thứ hoa kiểng. Lại thêm nhiều đèn chùm đầy màu sắc, đứng xếp hàng nối dài khoe đẹp khoe sáng.
10 giờ đêm. Hắn lại quảy túi đi...Rồi cũng phát hiện ra chỗ ngủ lý tưởng. Cái thềm xi măng sát tường rào bệnh viện, có tàn cây phượng vĩ che khuất ánh đèn, giúp lại khoảng thềm tôi tối cỡ ánh sáng đèn ngủ. Hắn nghĩ: "Chỗ này chắc nhiều muỗi, nhưng ngủ rất êm không bị xe cộ ồn ào". Moi từ cái túi ra tấm vải xanh cũ bèo nhèo, có thể gọi tạm là mền, trải ra, kê túi gối đầu lên, hắn nhắm mắt. Đi bộ mệt mỏi cả ngày nên hắn ngủ rất ngon.
Tặng Vật Của Tình Yêu - Thầy Huỳnh Văn Công Sưu Tầm
Những người khách trên xe buýt nhìn với vẻ thương cảm khi người phụ nữ trẻ xinh đẹp lần dò lên chiếc xe buýt bằng cây gậy màu trắng. Cô trả tiền cho bác tài, và dùng tay dò dẫm từng chiếc ghế ngồi, từ từ đi xuống theo lối đi giữa xe và tìm được chỗ ghế trống bác tài đã dặn dò. Rồi cô ngồi vào chỗ, đặt chiếc cặp lên lòng và chiếc gậy dựa vào chân.
Đã một năm rồi từ ngày Susan, khi ấy mới 30 tuổi, bị mù. Do một chẩn đoán y khoa sai lầm khiến cô thành khiếm thị. Cô đột nhiên rơi vào một thế giới tối đen, phẫn nộ, tuyệt vọng, chỉ còn biết thương thân trách phận. Và cô phải bám chặt vào chồng cô, Mark. Mark là một sĩ quan không lực và anh yêu vợ với cả trái tim bằng lòng chung thủy: một tình yêu mãnh liệt như 5 năm trước mới yêu nhau. Khi vợ bị mất thị lực, thấy cô chìm sâu trong tuyệt vọng, anh xót thương và quyết định giúp vợ lấy lại sức mạnh cũng như sự tự tin – những gì cô ấy cần để có thể tìm lại sự độc lập cho bản thân.
Trang 85 trong 105 trang