Phải chi đừng có nhát gan,
Thì đâu đến nổi hai đàng xa nhau,
Phải chi hồi đó mình gan,
Thư tình trao đại dù nàng làm ngơ.
 
Phải chi đừng có thờ ơ,
Thì đâu đến nỗi bơ vơ một mình,
Phải chi đừng có nhát gừng,
Thương sao không nói, lừng khừng khổ đau.
 
Vườn đào mở lối đi vào,
Cổng không khép kín mà sao ngại ngùng,
Chỉ vì... tại bởi... mình run,
Chỉ vì... tại bởi... tình ơi... là tình.          
 
Hai Râu