
Hôm nay ngày giỗ mẹ
Con dâng canh khổ qua
Xin mẹ về chứng giám
Cho con thôi xót xa
Nhớ khi xưa còn bé
Mẹ cho canh khổ qua
“Canh gì sao đắng quá
sao ăn được má à!”
Mẹ cười “ăn cho mát
Đây là canh khổ qua
Ăn rồi khi khôn lớn
sẽ nhớ mãi quê nhà!”
Rồi lớn lên vào lính
đời trôi nổi phong ba
mỗi năm lần về phép
đòi mẹ canh khổ qua
“Ơi cái thằng thật lạ!
cứ ăn hoài khổ qua
mẹ đãi con món khác
như cháo vịt - gỏi gà”
Con lắc đầu nũng nịu
“chỉ thèm canh khổ qua
từ bàn tay mẹ nấu”
đăng đắng nhưng mặn mà
Rồi mẹ không còn nữa
Con cuối đời đơn côi
Nơi xứ người trôi nổi
“Mẹ ơi con nhớ nhà
con nhớ canh khổ qua
từ bàn tay mẹ nấu!”
Phạm văn Thế (MS)