
Đầu anh hói và đầu em cũng hói,
Thương nhớ nhau nên sợi tóc ra đi.
Bao nhiêu năm chúng tìm nhau lạc lối,
Phải chi cuộc đời đừng có chia ly!
Có phải ngày xưa tóc đùa trong gió,
Làm rớt xuống đời những mảnh tương tư.
Để bây giờ gió lùa qua phố nhỏ,
Ray rứt tìm nhưng chỉ thấy bơ vơ?
Có phải ngày xưa tóc hờn trong nắng,
Lối cũ đi về ươm những ước mơ.
Để bây giờ bồi hồi bên biển vắng,
Nhìn sóng xa khơi, nhìn sóng vỗ bờ?
Phải chăng đời là khu vườn cổ tích,
Hoa lá xanh tươi, rộn rã tiếng chim
Xuân qua rồi chỉ còn bao nuối tiếc,
Cất kỷ niệm xưa vào trọn trong tim!
NGUYỄN TĂNG
Cảm tác từ bài thơ "Mái Tóc" của Thầy Nguyễn Tăng
Tóc xưa xanh, bây giờ tóc bạc,
Tóc xưa dày, giờ lác đác thôi.
Đẩy đưa một kiếp con người,
Trẻ già rồi chết thế đời mới vui.
Thế mới có khóc cười khen tiếc,
Thế ý tình mới viết thành thơ.
Vui vui gặp bạn gặp thơ,
Đôi vần xin chúc giờ giờ hoan vui.
Hì hà gởi một tiếng cười!
Nguyễn Tranh
Tóc xưa dày, giờ lác đác thôi.
Đẩy đưa một kiếp con người,
Trẻ già rồi chết thế đời mới vui.
Thế mới có khóc cười khen tiếc,
Thế ý tình mới viết thành thơ.
Vui vui gặp bạn gặp thơ,
Đôi vần xin chúc giờ giờ hoan vui.
Hì hà gởi một tiếng cười!
Nguyễn Tranh