alt
Nhớ trường xưa, Nông Lâm Súc Bình Dương,
Tôi gắn bó khi tuổi đời còn rất trẻ,
Bụi thời gian chưa xóa nét thư sinh,
Bước phong trần dong ruổi chẳng bao nhiêu.
 
Đây có phải đất lành chim đậu,
Có trái ngọt bốn mùa luôn mời gọi,
Vườn sầu riêng rợp bóng tình thương,
Tình tự người thắm thiết khách phương xa.
 
Lên bục giảng mà lòng bỡ ngỡ,
Mới hôm nào còn "bạch diện thư sinh",
Thầy với trò, tuổi đời ngang ngửa,
Giờ tan trường, chúng ta là bạn hữu.
 
Học trò tôi, sao quá hiền, ngoan,
Áo màu nâu như màu đất Quê Hương,
Tâm sáng ngời, ngây thơ, trong trắng,
Lòng vững tin hướng về tương lai rộng mở.
 
Bỗng trời đất nổi cơn giông bão,
Đem chia ly gieo rắc xuống trường xưa,
Hoa Phượng Đỏ rã rời theo gió cuốn,
Bốn phương trời biền biệt xa Quê Hương.
 
Luôn ấp ủ trong tim, trong nỗi nhớ,
Mái trường xưa, Nông Lâm Súc Bình Dương,
Nhớ cổng trường, lớp học, lối đi về,
Nhớ hàng dương còn in bước dấu chân ai.
 
Nhớ con heo eng éc đòi ăn,
Mảnh đất nhỏ cây lên èo uột,
Công xưởng trường sao bé tí teo,
Giờ Nông trại, Thầy Trò cùng cuốc đất, chăm heo.
 
Nhớ Thầy Cô như còn đang lên lớp,
Đem yêu thương hòa quyện chuyên môn,
Góp một phần đào tạo những mầm non,
Làm rạng rỡ trường ta nơi xứ Búng.
 
Nhớ những mối tình bén rễ ngày xưa,
Tình thầy trò, tình bằng hữu, tình lứa đôi,
Tình học trò vẫn muôn đời chấp cánh,
Cho thăng hoa những "hồn bướm mơ tiên".
 
Lòng vẫn mong có một ngày,
Thăm lại Trường Xưa, ôn kỷ niệm,
Gặp Bạn cũ, Trò xưa, xem ai còn, ai mất,
Ai công thành, ai an phận hàn vi.
 
Ai đầu bạc mà Tim vẫn còn xanh,
Ai còn chung thủy với ngôi trường,
Còn ghi nhớ trong Tim, trong bộ nhớ,
Mái Trường xưa, Nông Lâm Súc Bình Dương,
 
Thân thương quá, gần gũi quá, xa xôi quá,
Nhớ quá, thương quá, yêu quá, ghét quá,
Trường tôi, Trường anh, Trường chị, Trường em,Trường chúng ta,
Nông Lâm Súc Bình Dương!
 
Hồ Thành Huân
Một ngày cuối thu năm 2011
Viết trong nỗi nhớ