
Nhỏ, ráng học đi nhé,
Ðừng ăn hàng và mơ mộng.
Nhớ đừng nhìn bên cửa sổ chiều nay,
Hay một mình trên sân thượng suy tư,
Hồn mơ mộng tìm vần thơ gợi nhớ.
Anh đã bảo, lo mà ráng học,
Bài vở nhiều, sao chẳng chịu siêng năng.
Thơ với thẩn, cóc, xoài, me cam thảo,
Có hối lộ, anh không thèm giúp nhỏ,
Giảng nhỏ nghe, mà tai lại để đâu đâu.
Anh giận quá, tay vô tình chạm vào cóc ổi,
Gớm, cô bé nầy, chúa hay ăn quà vặt,
Học với hành, sao chẳng chịu siêng.
Lỡ mai sau thi trợt tú tài,
Cũng đừng khóc, than van... tại anh đó.
Giận thì giận, sao thương nhỏ quá,
Thương tóc dài, thương môi đỏ cong cong.
Thương dáng đi, thương giọng nói diụ dàng,
Hay nũng niụ, em bắt đền... anh đó.
Anh đành chịu, vì con tim lý lẽ,
Thương quá đi thôi, anh chấp nhận kẻ khờ.
Nói vậy chớ, mùa thi rồi đó nhỏ,
Ðừng me, xoài, cóc, ổi nữa nghe em.
Hai Râu
10-10-2011