
Lâu rồi không gọi “Mình ơi!”
Bởi vì cứ ngỡ tuổi đời đã cao.
Ngỡ rằng tình hết xôn xao,
Không còn giây phút ngọt ngào ngày xưa,
Không còn những lúc đón đưa,
Bên nhau chẳng kể nắng mưa đêm ngày.
Thời gian một thoáng mây bay.
Đôi bàn chân mỏi, đôi tay rã rời!
Bây giờ chỉ gọi “Bà ơi!”
Dìu nhau đi hết cuối đời quạnh hiu.
Tóc xanh nay đã muối tiêu,
Bước cao bước thấp sáng chiều có nhau.
Thương tôi - bà nhổ tóc sâu
Thương bà - tôi hát mấy câu ca sầu
Dẫu thời gian có qua mau
Tình già mãi mãi dạt dào trong tim.
Hôm nay kỷ niệm xưa tìm.
Bỗng thèm hai tiếng êm đềm “Mình ơi!”
Phạm văn Thế (MS2)