Nếu như không có biến cố 30 tháng Tư thì chắc có lẽ hầu hết đời sống của chúng ta - của những đứa học trò  NLS - sẽ giắn liền với đời sống của những người nông dân tay lấm chân bùn, đầu đội trời, chân đạp đất, phơi lưng cùng gió mưa nắng cháy. Chúng ta cũng sẽ từ bỏ miền xa hoa đô hội, nhà cao cửa rộng của đô thị, để về với những cánh đồng thơm mùi mạ non lúa chín, về với những cánh đồng cỏ xanh tươi bát ngắt, hay về với những khu rừng bạt ngàn cây cao từng từng lớp lớp. Chúng ta sẽ sống hòa mình với những người dân cần cù lam lũ nhưng thật thà chân thật. Chúng ta sẽ nghe được những câu hò đối đáp của những nam thanh nữ tú đầy tự tình dân tộc. Và hãy cùng nhau lắng đọng tâm tư qua chuyện tình - thật đẹp và thật buồn - của hai người cùng làng cùng xóm.

Chàng là một thanh niên trai tráng trong làng và nàng là một cô thôn nữ vừa mới lớn ở độ xuân thì. Chàng đã để ý đến nàng có lẽ là lâu lắm rồi nhưng còn e vè chưa dám ngỏ ý. Một hôm chàng lấy hết can đảm.

Hôm qua tác nước đầu đình
Bỏ quên cái áo trên cành hoa sen
Em lượm thì cho anh xin
Hay là em để làm tin trong nhà
Áo anh sứt chỉ đường tà
Vợ anh chưa có, mẹ già chưa khâu
 

Vâng, chàng đã gián tiếp cầu thân với nàng và còn báo cho nàng biết là chàng còn độc thân chưa vợ.

Rồi chàng ngỏ lời:

Áo anh sứt chỉ đã lâu
Mai mượn cô ấy về khâu cho cùng
Khâu rồi anh sẽ trả công
Ít nữa lấy chồng anh sẽ giúp cho
Giúp cho một thúng xôi vò
Một con lợn béo, một giò rượu tăm
Giúp cho đôi chiếu em nằm
Đôi chăn em đắp, đôi trầm em đeo
Giúp cho quan tám tiền treo
Quan năm tiền cưới lại đèo buồng cau
 

Nàng hiểu ý. Nhưng nàng chưa sẵn sàng.

Em là con gái nhà giàu
Mẹ cha thách cưới ra màu xôn xao
Cưới em trăm tấm gấm đào
Một trăm hòn ngọc, hai mươi tám ông sao trên trời
 

Không phải nàng chê bay hay thờ ơ với chàng. Nàng cũng có đôi chút cảm tình nhưng  thấy chàng vẩn còn lanh chanh lốc chốc, chưa được trầm tĩnh, trưởng thành.

Đèn Sài-gòn ngọn xanh ngọn đỏ
Đèn Mỹ Tho ngọn tỏ ngọn lu
Anh về học lấy chữ nhu
Chín trăng em đợi mười thu em chờ
 

Đúng là một anh chàng chưa trưởng thành. Chàng như  thêm dầu vào lửa

Chòng chành như nón không quai
Như thuyền không lái như ai không chồng
Gái có chồng như gông đeo cổ
Gái không chồng như phãn gổ long đanh
Phản gổ long đanh anh còn chửa được
Gái không chồng chạy ngược chạy xuôi
Không chồng khốn lắm chị em ơi
 

Không biết có phải vì chàng vẩn chưa học được chử nhu, hay vì chử hiếu mà nàng phải vâng lệnh song thân mà về với người trai nơi ở xứ lạ. Chàng buồn lắm, tiếc lắm:

Trèo lên cây bưởi hái hoa
Bước xuống vườn cà hái nụ tầm xuân
Nụ tầm xuân nỡ ra xanh biếc
Em đi lấy chồng anh tiếc lắm thay
 

Nàng nghe vậy cũng xót xa trong lòng:

Ba đồng một miếng trầu cay
Sao anh không hỏi từ ngày em còn không
Bây giờ em đã có chồng
Như chim vào lồng như cà cắm câu
Cá cắm câu biết đâu mà gở
Chim vào lồng biết thuở nào ra
 

Chàng hắt hiu trong dạ:

Hôm qua đi ngang qua nhà ngói đỏ
Thấy cặp liểng đỏ vạn thọ vô cương
Nói rằng em nhớ em thương
Chứ mai đây em về bên đó, em vấn vương bên nào?
 

Nhưng nàng có thể làm được gì đâu. Thôi thì hãy quên đi. Hãy trả dĩ vãng về với dĩ vãng

Chuồn chuồn đậu ngọn mía gừng
Em đã có chốn, anh đừng vãng lai
Nhưng dĩ vãng hầu dễ gì quên. Nhớ nàng thì chàng vẩn nhớ.
Nhớ ai ra ngẩn vào ngơ
Nhớ ai, ai nhớ, bây giờ nhớ ai!!!
 

Nhiều đêm nằn nghĩ lại chuyện tình xưa, nàng chỉ biết than thân trách phận. Ở một nơi xa xôi nhìn về chốn cũ, nhớ người ở lại, nhớ nhà muốn khóc

Má ơi đừng gã con xa
Chim kêu vượn hú biết nhà má đâu
 

Còn chàng thì bây giờ đã chín chắn. Sau cuộc tình buồn í, chàng đã biết nghĩ biết suy. Nhưng tất cả đã lỡ làng rồi. Nàng đã yên thân, yên duyên phận. Nàng ơi, nàng đừng lo lắng. Bởi nơi chốn xưa vẫn còn có chàng đứng ra quán xuyến trông côi nhà cửa. Dẫu không duyên không nợ thì cũng còn tình còn nghĩa phải không nàng!!!

Em đi anh ở lại nhà
Vườn anh chăm sóc, mẹ già anh lo
 

Thì thôi. Biết sao bây giờ! Xin cho chàng được trọn tình trong vai người rể… hụt!!!

Phạm Văn Thế
(MS2)