
Đã đến lúc chúng ta nên thông hiểu
Không có chi là bất biến trường tồn
Sự biến đổi hằng ngày trong đời sống
Là muôn hoa đang đua nở trong hồn
Đã đến lúc mọi khổ đau buồn tủi
Không lung lay niềm an lạc tâm thần
Hãy thoát ra những hẹp hòi thành kiến
Để tấm lòng rộng mở cửa tình thân
Đã đến lúc chúng ta nên dừng lại
Nhìn chúng ta cùng với những trò hề
Chúng ta sống với bao lần gian dối
Một đời người biết bao nỗi đam mê
Đã đến lúc chúng ta tràn hạnh phúc
Không phải vì vớt được dưới dòng sông
Mà là vì chúng ta đang vứt bỏ
Những tị hiềm vào con nước mênh mông
Đã đến lúc chúng ta cần phải hiểu
Niền vui không phải ở đỉnh vinh quang
Mà là ở từng bước chân thanh thản
Có cỏ xanh và vạn đóa hoa vàng
Đã đến lúc bao buồn vui thương ghét,
Bao chán chường, bao hy vọng, thành công
Chợt đến chợt đi - chỉ là ảo mộng
Còn lại trong ta - chỉ một tấm lòng.
Phạm Văn Thế
(MS2)