Người xa người đã xa rồi
Bốn mươi năm lẻ bên đời quạnh hiu
Ở đây mây xám mỗi chiều
Nhìn chim về tổ - lòng hiu hắt sầu!
 
Sông buồn nước chảy về đâu?
Bao giờ trở lại nhịp cầu năm xưa!
Người đi có kẻ đón đưa
Ta về gom góp hương thừa ngày qua
 
Biệt ly ai chẳng xót xa
Người đi kẻ ở ai mà chẳng đau!?
Cuộc đời vó ngựa qua mau
Tóc xanh giờ đã phai màu gió sương
 
Dẫu rằng trăm nhớ ngàn thương
Chỉ là hòn sỏi bên đường người qua
Một lần mãi mãi cách xa
Sầu ta ở lại với ta - ngậm ngùi.
 
Phạm Văn Thế (MS2)