{jcomments on}
Có những lúc ta ngồi một mình trong căn phòng vắng lặng, hay trầm tư bên ly cà phê nhỏ từng giọt, từng giọt xuống đáy ly, trên tay hững hờ điếu thuốc, để thấy nhớ da diết về một phương trời nào đó... Cũng có những phút bất chợt nghe tiếng hát của người nữ ca sĩ: “Nhắm mắt cho ta tìm về một thoá ng hương xưa, cho ta về đường xưa ước mơ…” để tất cả cảm xúc dồn dập đem ta trở về một thời dĩ vãng, một thời mới lớn, một thời ÁO NÂU xa xưa ấy.
Cứ thế, cuộc đời đã đẩy đưa ta vào cơn lốc xoáy, chạy theo từng miếng cơm manh áo, để rồi cuối cùng ta còn lại những gì theo dòng đời trôi chảy. Tóc giờ đây đã bạc màu theo năm tháng, lưng đã còng, gối đã mõi, chân đã chùng... Ta đã NHẬN của cuộc đời, Thầy Cô, bạn bè rất nhiều, và tự hỏi mình đã CHO lại bao nhiêu? Hay là cứ mỗi năm vào dịp lễ TẠ ƠN (Thanksgiving Day), ngày nhà giáo Việt Nam, ta lại chỉ làm được một việc là gởi lời cám ơn đến các Thầy Cô? Biết vậy, nhưng ta làm được gì hơn phải không bạn?
Và ta cũng muốn cám ơn “Em”, cô học trò áo Nâu ngày xưa ấy đã cho ta nếm những giọt mật đắng của tình yêu thời mới lớn...
Nhân dịp lễ Tạ Ơn và lễ Nhà Giáo VN, em gởi đến các Thầy Cô, các bạn học NLSBD tâm tình của người phương xa, xin tri ân những lời giảng dạy của Thầy Cô.
Và xin gởi lò ng quý mến đến những ai mãi mãi không bao giờ quên màu ÁO NÂU thuở xưa.