Nầy cô bé, cho anh xin một sợi,
Cọng thun vàng để gói trọn bài thơ,
Lỡ chiều nay đường ướt mưa rơi,
Dòng chữ viết xóa nhòa trang giấy trắng.
Ô hay nhỉ ...!? người đâu mà thấy ghét,
Chưa từng quen và biết mặt bao giờ,
Sao bổng dưng lại xin cọng thun vàng,
Tóc em rối, biết lấy gì mà cột ...?
Anh sẽ mượn tơ trời để trả,
Tóc đuôi gà cột thắt bỏ sau lưng,
Mượn vì sao để cài tóc em mềm,
Vầng trăng sáng soi bóng hình em bước.
Thôi đừng dụ, em còn bé nhỏ,
Để em về hỏi lại mẹ xem sao,
Trời hôm nay sẽ chẳng có mưa rào,
Anh ráng đợi, thơ tình em không nhận.
Nầy bé nhỏ, sao vô tình đến thế,
Cọng thun vàng có nghĩa lý gì đâu,
Chẳng là anh mượn cớ làm quen,
Xin cho biết tên em và lớp học…
Em đã bảo, tuổi em vừa mới lớn,
Bài vỡ nhiều, không rãnh đọc thơ anh,
Cọng thun vàng, để giữ tóc em xanh,
Và lớp học, Thầy Cô cùng bè bạn.
Anh chỉ mượn thun vàng buột chặt,
Đợi chờ em khi đến tuổi trăng rằm,
Cọng thun vàng, kỷ niệm lúc mới quen,
Sẽ giữ mãi, bóng hình em trìu mến.
HAI RÂU
(CN) 4-4-2013