Lời tâm sự - “những mẫu chuyện tình nho nhỏ của tuổi học trò, người viết được nghe kể lại hoặc tưởng tượng thêm thắt… Nếu có sự trùng hợp ngoài đời, xin người đọc thứ lỗi.”
Thời gian trôi thật nhanh, mới ngày nào còn cắp sách dến trường, còn ở những ngôi nhà trọ nơi xứ Búng… Vậy mà, bây giờ đã trôi qua hơn 50 năm. Quý Thầy Cô đã bước vào tuổi 80, còn những đứa học trò ngày xưa nhỏ nhất cũng đang vào hàng 60-70.
Hình như mới ngày nào đây thôi… Những dịp họp mặt gặp lại nhau, nhắc lại kỷ niệm của thời đi học sao mà quá dễ thương đi thôi. Cả một khung trời áo NÂU hiện ra trước mắt.
Ba năm cho những bạn vào lớp 10, năm năm cho những bạn vào lớp 8 và 12 năm cho những bạn người địa phương học từ lớp 1 của trường Tiểu Học Cộng Đồng Búng chuyển qua lớp 6, rồi lớp 8-12.
Ngoài chuyện học theo chương trình của các trường phổ thông, dân áo Nâu chúng tôi học thêm phần kỷ thuật chăn nuôi, canh tác hoa màu… Kỷ niệm nhiều nhất cho những buổi thực hành nông trại tại trường hay tại gia đã tạo cho tình Thầy-Trò, tình đồng môn ngày thêm khắn khít.
Làm sao quên được những giờ thực hành nông trại lưng ướt đẫm mồ hôi dưới cái nắng gay gắt cháy da người nhưng trên miệng vẫn có những nụ cười vô tư hồn nhiên của tuổi học trò ăn chưa no, lo chưa tới.
Những buổi sinh hoạt ngoài trời, những ánh mắt nhìn, chạm nhẹ tay của bạn cũng đủ gây nên niềm rung động và đi theo ta suốt cuộc đời.
Có những lần Thầy Cô vì lý do nào đó không đến lớp được, thế là học trò chúng tôi rũ nhau vào những vườn trái cây ở Bình Nhâm của gia đình bạn mặc tình phá phách leo trèo. Hoặc có dịp thu hoạch cải chìa, thế là chúng tôi có những buổi tiệc nho nhỏ chỉ có khoai mì cuốn bánh tráng. Eo ơi sao mà nó ngon ghê.
Từ những lần gần gủi như thế đó, hình thành những câu chuyện tình thơ mộng của tuổi học trò vừa mới lớn.
- N. ơi, xong vụ nầy tụi mình còn đi đâu nữa không?
- Dạ N. cũng không biết nữa.
Hai năm sau, mình trở thành cô giáo. Trong dịp tình cờ ghé về thăm trường cũ mình gặp lại người bạn ấy. Hai đứa thả bộ trò chuyện dọc theo nhà kho nông xưởng bên khu THNT, qua quán nước trước cổng trường cũ, tới cổng trường Trịnh Hoài Đức thì có tiếng gọi:
- Chị ba về không lên xe em chở?
Không biết khi người đẹp nhận lá thư tỏ tình của mình có rung động gì không?
Ba tháng sau, nàng nhận tiếp lá thư khác:
“KBC 4100
P. thương,
Anh bây giờ đã trở thành người lính, người trai trong thời ly loạn. Chia tay nhau không lời từ giã. Bạn bè, Thầy Cô của lớp mình ra sao...?
Cuối dòng thư
... Hẹn ngày về phép ghé nhà trọ thăm em.”
Thế là trong dịp đóng quân gần trường, tôi đến trường để dò la tin tức về cô bé ấy. Ngồi trong quán nước đối diện với cổng trường lúc giờ ra chơi, tôi làm quen được với một hai cô nàng, sau một hồi năn nỉ cho phép được trả tiền cho mấy cô đó và chìa bức thư của người em gái hậu phương gởi cho tôi để hỏi thăm về cô nàng nầy.
- À! Em biết rồi, nó là bạn cùng lớp với em, anh hãy ngồi đây đợi nhé, khi tan học em sẽ đi cùng với nó ra cổng, sau đó thì tùy anh ứng xử.
Giờ tan học, từ xa tôi thấy hai cô mặc áo dài nâu đi ra hướng cổng, một cô tóc ngắn thì tôi đã biết, còn cô tóc dài tóc uốn dợn quăn quăn… Tôi hồi hộp nghe con tim mình đập thình thịch.
Thế là chúng tôi quen nhau từ dạo ấy. Những buổi hẹn hò khi tôi có vài tiếng đi phép hoặc nhớ nàng tôi trốn đơn vị về để gặp nàng.
Những ký ức thân thương của tuổi học trò, những rung động đầu đời dưới mái trường thân yêu là hành trang vào đời cho tuổi vừa mới lớn, là những kỷ niệm khó nhạt phai, hình như nó vừa mới xảy ra ngày hôm qua, hôm kia…
Hai Râu NLSBD
Mùa Phượng tháng 5/2021